Đây là câu chuyện của một người nước ngoài kể về sự tôn trọng ở nước Đức mà tác giả cảm nhận được, khiến nhiều người phải suy ngẫm. Bài viết đã được đăng tải trên trang báo Vision Times, xin được trích dẫn cùng độc giả.
Dresden là thủ phủ của bang Saxony. Nơi đây cũng là trung tâm văn hóa, chính trị và kinh tế quan trọng của miền đông nước Đức. Câu chuyện xảy ra trong chuyến đến thăm Dresden đã để lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cách khách sạn nơi tôi nghỉ khoảng 1km, có một cái siêu thị tên là Plus. Khi cùng đồng nghiệp đi tới đó mua sắm một số đồ dùng sinh hoạt, tôi cũng tiện thể mua bao thuốc lá. Tôi chọn hai bao thuốc lá Davidoff và đứng xếp hàng chờ thanh toán. Nhân viên bán hàng nhanh chóng thao tác quét mã vạch, và giá hai bao thuốc lá tổng cộng là 6,2 Euro. Chúng tôi thanh toán rồi ra về.
Theo lịch trình, chúng tôi sẽ đi tới thăm quan trường đại học kỹ thuật Dresden trong hai ngày tiếp theo. Tuy nhiên, trong lúc gấp quần áo, tôi phát hiện chiếc cà vạt của mình đã bị phai màu hỏng mất. Bất đắc dĩ, tôi đành phải đi ra siêu thị Plus chọn một chiếc cà vạt có màu sắc tương tự cái cũ.
Không giống lần trước khi tôi đến mua, lần này mỗi nhân viên bán hàng trước khi quét mã vạch hàng hóa đều cầm một tấm hình chiếu vào mặt khách hàng để đối chiếu. Trong đầu tôi khi ấy lóe lên suy nghĩ: “Dùng loại biện pháp này để trợ giúp cục cảnh sát tra tìm tội phạm truy nã thì cũng chỉ là việc phí công vô ích.”
Lúc tôi mang chiếc cà vạt tới, cô nhân viên bán hàng trung niên đột nhiên thốt lên một tiếng “Ơ!”. Sau đó cô quay sang nói với những nhân viên khác bằng tiếng Đức: “Này, chính là anh này!”
Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người xung quanh lập tức đưa ánh mắt nhìn tôi. Quá bất ngờ, tôi luống cuống xòe hai tay ra ý nói với họ rằng mình không làm việc gì trái pháp luật cả. Nửa phút sau, tôi được dẫn đến một phòng chờ.
Nhân viên siêu thị mang cho tôi một cốc nước rồi hướng về phía tôi nói lời xin lỗi chân thành. Thái độ đó càng khiến tôi không hiểu gì! Chưa đầy một phút sau, một nhân viên quản lý tới và nói:
– Cách đây 2 ngày, anh đã từng đến siêu thị của chúng tôi mua hai bao thuốc lá Dresden. Lúc đó nhân viên bán hàng đã thu của anh 6,2 Euro. Tuy nhiên từ 8 giờ 15 phút trở đi, mỗi một bao thuốc nhãn hiệu Dresden sẽ được giảm giá 3 cent. Thời gian tính tiền của anh là 8 giờ 15 phút 17 giây. Nhưng khi ấy máy tính tiền của siêu thị lại bị trục trặc mất 30 giây, nên đã không thể kết nối kịp thời dữ liệu giá đã giảm. Chúng tôi thành thật xin lỗi anh, chúng tôi phải trả lại cho anh số tiền thừa là 6 cent, xin mời anh kiểm tra một chút…
Nghe xong, tôi thực sự thấy thật kinh ngạc! Mặc dù chỉ có 6 cent, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng sự trách nhiệm và nghiêm túc người Đức. Điều đó có lẽ là tiêu chuẩn kinh doanh và thái độ xử thế của họ – một dân tộc tự trọng và luôn ngẩng cao đầu.
Một chút suy ngẫm:
Xã hội hiện đại, thật giả thị phi khó mà phân biệt rõ ràng, vậy nên, những người có đức tính trung thực càng trở nên nổi bật và đáng trân quý. Mặc dù nó không thể đem lại cho chúng ta sự giàu có và quyền lực ngay lập tức, nhưng nó có thể mang đến cho chúng ta một xã hội công bằng, an toàn và có sự tin tưởng giữa người với người. Ngược lại, gian dối sẽ biến con người ta thành những kẻ giả tạo. Lâu dần, đạo đức cũng dần bị hạ thấp, và những con người ấy sẽ tạo nên một xã hội bất ổn, lường gạt, không thể phát triển.
Người xưa có câu: “Người có giáo dục phải là người trung thực, có đạo đức và làm việc chăm chỉ để tạo ra sự khác biệt trong thế giới này”. Vậy nên, bài học làm người đầu tiên cần học đó là “Trung thực”. Nó còn quan trọng hơn cả học kiến thức, kỹ thuật, công nghệ, bởi đó là phẩm cách của một con người, là nền tảng của tất cả những giá trị quan cần thiết trong cuộc sống.
Tiền bạc, bao nhiêu cũng không đủ để đổi lấy danh dự và trung thực. Danh dự và trung thực là cái mà chúng ta không thể để mất.
Chỉ là một câu chuyện nhỏ về 6 cent, nhưng đó chính là tự tôn, là nền tảng xây dựng nước Đức hoang tàn, đổ phế bởi chiến tranh trở thành đầu tàu của Châu Âu chỉ sau mấy thập kỷ.
Theo Hiểu Minh / dkn.tv