
Khai giảng – hai từ nghe thôi đã thấy mùi… mực mới, sách giáo khoa còn thơm mùi nhà in và cảm giác hồi hộp pha lẫn một chút sợ hãi vì… nghỉ hè chơi hơi quá đà. Nhưng bạn có biết không? Ở Đức và Việt Nam, ngày khai giảng trông khác nhau như… bánh mì kẹp xúc xích và bánh mì kẹp chả lụa vậy đó! 😄
🇻🇳 Ở Việt Nam – Khai giảng là một lễ hội hoành tráng
Khi trống trường vang lên “Tùng! Tùng! Tùng!” là lúc học sinh cả nước đồng loạt xếp hàng nghiêm trang, đồng phục chỉnh tề, khăn quàng thắt đúng quy chuẩn… dù trời có nắng như đổ lửa hay mưa như trút nước. 💦🌞
📢 Diễn văn khai giảng? Tất nhiên! Phải có đủ bài phát biểu của hiệu trưởng, đại diện phụ huynh, đại diện học sinh, và nếu có khách mời từ phường xuống thì bonus thêm 1 bài nữa. 😅
🎈 Hoa tươi, bóng bay, múa hát tưng bừng. Có trường còn có cả dàn trống đội và múa “mở hàng năm học mới” như khai trương cửa hàng vậy!
🎓 Đặc biệt, năm nào cũng khai giảng – từ lớp 1 đến lớp 12, không sót năm nào. Khai giảng đã trở thành một phần ký ức tuổi học trò của cả một thế hệ, y như việc Tết thì phải có bánh chưng vậy!
🇩🇪 Ở Đức – Khai giảng là một ngày gia đình cực chill
Không kèn, không trống, không diễn văn lê thê. Học sinh lớp 1 được chào đón như những ngôi sao nhí với lễ Einschulung – một sự kiện nhỏ xinh nhưng vô cùng ấm áp. 💐
🌈 Trẻ được tặng một “Schultüte” – cái túi hình nón to đùng chứa đầy kẹo, đồ chơi, bút màu, và những thứ “rất chill” khiến ngày đầu đi học trở thành một buổi tiệc mini! Ai nói đi học là khổ đâu chứ?
👨👩👧👦 Cả gia đình đi theo, chụp hình kỷ niệm, rồi… ai về nhà nấy. Lớp lớn hơn? Không có lễ gì cả. Vào học như chưa từng có… mùa hè!
⏰ Và đừng quên: ở Đức, mỗi bang có lịch nghỉ hè riêng, nên ngày khai giảng… mỗi nơi một kiểu, chẳng ai giống ai. Một kiểu “học là niềm vui cá nhân” 😂
📌 Và quan trọng hơn cả: ở Đức, khai giảng chỉ có đúng MỘT LẦN trong đời – vào ngày bé vào lớp 1. Còn sau đó? Không có lễ lạt gì nữa đâu, học là học thôi! Không có diễn văn, không có quốc ca, không có “truyền thống đầu năm học” như ở Việt Nam.
🤔 Vậy ai “chất” hơn?
Tùy góc nhìn thôi! Việt Nam long trọng, cảm xúc, đôi khi hơi “lễ nghĩa” quá đà. Đức thì nhẹ nhàng, thực tế, lấy trẻ em làm trung tâm. Một bên là “khai giảng quốc gia”, một bên là “mini party cho bé lớp 1”.
Một bên truyền thống xuyên suốt 12 năm, một bên ấn tượng một lần là đủ – như cách người Đức vẫn thường làm mọi thứ: đơn giản, hiệu quả, nhưng đầy cảm xúc đúng lúc.
📌 Lưu ý nhỏ nhỏ nhưng quan trọng:
Bài viết này chỉ phản ánh góc nhìn cá nhân của tác giả – một người đã từng trải nghiệm với cả hai kiểu khai giảng. Không đại diện cho bất kỳ tờ báo, tổ chức, trường học hay… hội phụ huynh nào hết nha! 😄