Nguyên đơn vụ án trên là một bác sỹ nha khoa chữa răng cho một bệnh nhân nữ. Sau nhiều lần chữa đi chữa lại vẫn không khỏi. Hai bên tranh cãi nhau nảy lửa. Bực mình,viên bác sỹ dỗi, nếu tôi điều trị tồi, thì bà không phải trả tiền công nữa, đừng tới chữa trị tiếp. Bệnh nhân cũng tức tối, từ mặt viên bác sỹ luôn.
Tuy nhiên sau đó, viên bác sỹ vẫn viết hóa đơn đòi bệnh nhân phải trả phí điều trị tổng cộng 23.000 Euro. Bệnh nhân không chịu. Viên bác sỹ kiện ra toà sơ thẩm bị xử thua, kiện tiếp lên toà phúc thẩm tiểu bang, với lý lẽ: tuyên bố của ông diễn ra trong bối cảnh hai bên cãi vã nóng nảy, và ông không điều trị tiếp bởi bệnh nhân không tới nữa.
Tòa không chấp nhận lập luận trên. Theo Toà, mặc dù cuộc trao đổi lần cuối căng thẳng nhưng là một bác sỹ có kinh nghiệm phải làm chủ được quyết định và hiểu được ý nghĩa quyết định đó. Về mặt pháp lý, nguyên đơn không có quyền đòi thanh toán nữa. Việc từ chối miệng của nguyên đơn trong trường hợp này được công nhận như một hợp đồng đã thỏa thuận xong.
Tòa án phúc thẩm tiểu bang tại Köln tuyên phán, một khi bác sỹ đã tuyên bố miệng không lấy tiền công khi chữa bệnh không hiệu quả, thì sau đó không được quyền đòi nữa, án số AZ. 5U 93/14
Minh Thái (tổng hợp)