Cô An, người Việt nhưng đã lấy chồng Đức, từ lâu đã mang trong mình một trăn trở. Cô muốn truyền lại cho các con mình, những đứa trẻ lai, tiếng Việt – ngôn ngữ của đất nước mẹ đẻ của cô, nơi nuôi dưỡng linh hồn mà cô tự hào. Nơi ấy cũng là nguồn gốc của một nửa dòng máu đang chảy trong cơ thể con cô.
Nhà của An nằm yên bình bên bờ sông Main, tiếng Việt trở thành một ngôn ngữ thứ ba sau tiếng Đức và tiếng Anh. Người mẹ đã nỗ lực dạy cho các con từ vựng, ngữ pháp, chữ viết, và cả những giai điệu dân ca mà cô vẫn thường hát ru con từ nhỏ. Cô khéo léo xen kẽ giữa tiếng Đức hàng ngày và tiếng Việt khi kể cho các con nghe về những câu chuyện về tuổi thơ của cô ở Việt Nam, về ông bà, về những lễ hội truyền thống. Cô thậm chí còn dạy cho chúng cách nấu những món ăn Việt Nam truyền thống để họ cảm nhận hương vị của quê hương xa xôi mà cô luôn nhớ.
Dẫu sao, nhiều lần, cô cảm thấy mệt mỏi. Các con không phải lúc nào cũng hứng thú với việc học một ngôn ngữ mới, càng không phải lúc nào cũng hiểu vì sao mẹ lại muốn họ biết tiếng Việt. Nhưng cô không từ bỏ. Cô tin rằng, bằng tình yêu và kiên trì, cô sẽ truyền được ngôn ngữ này, cũng như giá trị văn hóa Việt, cho con cô.
Cô tin, một ngày nào đó, khi những đứa con của mình đặt chân lên quê hương của cô, các con sẽ cảm thấy không lạ lẫm. Chúng sẽ tự hào với dòng máu Việt Nam chảy trong người, với ngôn ngữ mà mẹ họ đã cố gắng giữ gìn.
HN