Der Bambusbaum mit hundert Knoten
Es war einmal ein alter Mann, der in einem Dorf von Vietnam lebte und eine schöne Tochter hatte. Ein Bediensteter arbeitete in seinem Haushalt. Da der alte Mann diesen ausnutzen wollte, sagte er: “Arbeite fleißig, dann werde ich dich mit meiner Tochter verheiraten.” Der Bediensteter freute sich sehr, arbeitete täglich fleißig von früh bis spät in die Nacht. Nach nur drei Jahren wurde der alte Mann reicher und reicher. Doch er hatte sein Versprechen bereits vergessen und plante, seine Tochter einem anderen Grundherren zur Frau zu geben.
Eines Morgens rief der alte Mann seinen Bediensteten zu sich und befahl ihm “einen Bambusbaum mit hundert Knoten” zu suchen, um daraus Hochzeitsstäbchen zu schnitzen. “Wenn du das schaffst,” – sagte der Mann – “dann darfst du meine Tochter sofort heiraten!”.
Der gutmütige Bediensteter glaubte seinem Herren und ging sogleich in den Wald und suchte nach dem Bambusbaum mit hundert Knoten. Doch er ging von einem Wald zum anderen, fand aber den gewünschten Bambusbaum nicht. Traurig weinte er lange, bis ihm plötzlich ein Buddha mit langen grauen Haaren und langem grauem Bart erschien. Der Buddha fragte: “Warum weinst du? Vielleicht kann ich dir ja helfen.” So erzählte der Bediensteter dem Buddha von dem reichen Mann und dem Wunsch, einen Bambusbaum mit hundert Knoten zu finden. Danach sagte der Buddha: “Geh nochmals zu den Bambusbäumen und bring mir genau hundert einzelne Bambusknoten.”
Der Bediensteter tat, was der Buddha ihm sagte. Dieser zeigte dann auf die Bambusknoten und sprach dreimal hintereinander: “Reingehen! Reingehen! Reingehen!”. Plötzlich klebten die hundert Bambusknoten aneinander und wurden zu einem langen Bambusbaum mit hundert Knoten. Der Bediensteter war überglücklich und wollte den Baum gleich nach Hause tragen. Doch dieser war zu lang, so zeigte der Buddha wieder auf ihn und sagte dreimal: “Rausgehen! Rausgehen! Rausgehen!”. So lösten sich die Bambusknoten augenblicklich voneinander ab.
Der Bediensteter band die Knoten zusammen und trug sie nach Hause. Dort sah er viele Gäste und erfuhr, dass sie gerade den Hochzeitstag der Tochter seines Herren feierten, während er unterwegs war. Er tat, als ob nichts geschah, und wartete bis die Familie des Bräutigams kam. Da sagte der Bediensteter: “Reingehen! Reingehen! Reingehen!”. Nachdem die Bambusknoten aneinander klebten, holte er den alten Mann und verlangte, sein Versprechen einzuhalten, da er den Bambusbaum mit hundert Knoten ja nun gefunden hatte.
Der alte Mann wunderte sich sehr über den Baum. Als er ihn anfasste, sagte der Bediensteter: “Reingehen! Reingehen! Reingehen!”. Sofort klebte dieser daran fest und konnte sich selbst nicht befreien. Der Vater des Bräutigams eilte zur Hilfe, klebte jedoch auch an dem alten Mann fest, als der Bediensteter wieder “Reingehen!” sagte.
Die zwei Familien und alle Gäste bekamen Angst und baten den Bediensteten, die Männer freizulassen. Er ließ sie aber noch eine Weile zittern, dann sagte er: “Rausgehen! Rausgehen!”. So konnten sich die Männer wieder frei bewegen, und aus dem Bambusbaum wurden wieder lose Knoten. Der alte Mann gab seinem Bediensteten die Tochter zur Frau und seitdem behandelten ihn alle auch mit Respekt.
Truyện Cây tre trăm đốt
Ngày xưa, có một ông già nhà quê có cô con gái đẹp. Trong nhà có một đầy tớ trai. Ông ta muốn lợi dụng nó làm việc, mới bảo nó rằng: “Mày chịu khó làm ăn rồi tao gả con gái cho”. Người ở mừng lắm, ra sức làm lụng tới khuya không nề hà mệt nhọc. Nó giúp việc được ba năm, nhà ông ta mỗi ngày một giàu có. Ông nhà giàu không còn nghĩ đến lời hứa cũ, dự tính đem con gái gả cho con một nhà phú hộ khác ở trong làng.
Một sáng, ông chủ gọi đứa ở lên lừa nó một lần nữa, bảo rằng: “Bây giờ mày lên rừng tìm cho ra một cây tre có trăm đốt đem về đây làm đũa ăn cưới, thì tao cho mày lấy con gái tao ngay”.
Đứa ở tưởng thật, vác dao đi rừng. Nó kiếm khắp nơi, hết rừng này qua rừng nọ, không tìm đâu thấy có cây tre đủ trăm đốt. Buồn khổ quá, nó ngồi một chỗ ôm mặt khóc. Bỗng thấy có một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy trúc hiện ra bảo nó: “Tại sao con khóc, hãy nói ta nghe, ta sẽ giúp cho”. Nó bèn đem đầu đuôi câu chuyện ông phú hộ hứa gả con gái cho mà kể lại. Ông lão nghe xong, mới bảo rằng: “Con đi chặt đếm đủ trăm cái đốt tre rồi đem lại đây ta bảo”.
Nó làm theo y lời dặn, ông dạy nó đọc: “Khắc nhập, khắc nhập” (vào ngay, vào ngay) đủ ba lần, thì một trăm khúc tre tự nhiên dính lại với nhau thành một cây tre có trăm đốt. Nó mừng quá, định vác về, nhưng cây tre dài quá, vướng không đi được. Ông lão bảo nó đọc: “Khắc xuất, khắc xuất” (ra ngay, ra ngay) đúng ba lần thì cây tre trăm đốt lại rời ra ngay từng khúc.
Nó bèn bó cả lại mà gánh về nhà. Đến nơi thấy nhà đầy khách đang ăn uống vui vẻ. Đến lúc rước dâu, nó mới hay ông chủ đã lừa nó đem gả con gái cho người ta rồi. Nó không nói gì, đợi lúc nhà trai đốt pháo cưới, bèn đem một trăm khúc tre xếp dài dưới đất, rồi lẩm bẩm đọc: “Khắc nhập, khắc nhập” cho liền lại thành một cây tre trăm đốt, đoạn gọi ông chủ đến bảo là đã tìm ra được, và đòi gả con gái cho nó.
Ông chủ lấy làm lạ cầm cây tre lên xem, nó đọc luôn: “Khắc nhập, khắc nhập”, thì ông ta bị dính liền ngay vào cây tre, không làm sao gỡ ra được. Ông thông gia thấy vậy chạy đến, định gỡ cho, nó lại đọc luôn: “Khắc nhập, khắc nhập”, thì cả ông cũng bị dính theo luôn, không lôi ra được nữa.
Hai họ thấy thế không còn ai dám lại gần nó nữa. Còn hai ông kia không biết làm thế nào đành van lạy xin nó thả ra. Nó để cho cả hai hoảng sợ một hồi rồi mới đọc: “Khắc xuất, khắc xuất” thì hai ông rời ngay cây tre, và cây tre cũng rời ra trăm khúc. Ông chủ vội gả con gái cho người ở và từ đó không còn dám khinh thường nó nữa.
Cẩm Chi (sưu tầm và dịch)