Trong xã hội, tình yêu thương không chỉ giới hạn giữa người với người mà còn cả các loài động vật. Thời báo Việt Đức xin chia sẻ câu chuyện một chú mèo lạc và việc cứu hộ mèo ở Đức của một nữ du học sinh Việt.
Đây là tên mèo đi lang thang ở bãi đỗ xe trước khu kí túc xá mình ở. Gọi nó là Mưa vì mình gặp nó vào tối hôm kia, trời mưa tầm tã. Bây giờ thì nó đã được trạm cứu hộ động vật đặt tên là Lino rồi (chắc là gọi theo tên người cứu)
Tối hôm đó mình vừa đi tới cái ghế đá thì Mưa lò dò chạy ra, người ướt ướt và bộ dạng khá nhớn nhác. Theo thói quen mỗi khi thấy chó mèo là mình sẽ bắt chuyện, nên mình gọi meo meo rồi ngồi xuống che ô cho Mưa và vuốt ve. Nó dụi dặm rồi cuống quít kêu méo méo như muốn kể lể gì đó. Nhìn thấy bụng nó lép kẹp, may thế nào mình lại có thịt gà trong ba lô, mới lấy cho nó ăn. Nó ăn ngấu nghiến, có miếng nuốt chửng, vừa ăn vừa giật mình mỗi khi có người đi qua. Ăn hết chỗ gà mà nó vẫn thòm thèm, dụi dặm, quấn lấy chân mình. Trời thì vẫn mưa to, mình ko nỡ bỏ Mưa ở lại, cũng ko biết nên làm thế nào. Ở bên này người ta rất coi trọng vật nuôi, mình cứ lo nhỡ mang nó về sẽ bị chủ nó kiện. Nhưng để nó đấy nhỡ mưa lạnh nó chết mất. Người với mèo cứ ngồi đấy phân vân nhìn nhau. Sau mình gọi cho chồng, nhờ có chồng động viên, mình quyết tâm bế nó về phòng, quan trọng tính mạng cho nó trước, rồi chạy đi mua cát và hạt thức ăn trước khi siêu thị đóng cửa.
Chắc mèo Mưa đã lang thang khá lâu, người đầy rận (rận mèo bên này trông giống ve chó ở VN, ko phải bọ nhảy), có vài vết thương đang lên vảy, chân tay bẩn bết, hắt hơi sổ mũi và toét mắt. Mình mang Mưa đi tắm nước ấm, bắt hết rận và lau khô. Nó nhảy lên lòng mình ngủ ngáy khò khò 1 lúc rồi lại dậy kêu meo meo đòi ăn, đòi uống nước. Ánh mắt hàm ơn khi Mưa nhìn mình, những cái dụi dặm, những tiếng gù gu của Mưa làm mình hiểu việc mình làm là đúng đắn. Cũng rất may là bạn cùng nhà mình yêu động vật, ko có vấn đề gì với việc mình sẽ giữ Mưa vài ngày, và hứa ko mách với quản lý kí túc xá (bọn mình không được phép nuôi vật nuôi trong khu nhà).
Tối đó mình đăng ngay thông tin tìm chủ của Mưa lên 1 số trang rao vặt ở Jena và cùng lúc liên hệ với trạm cứu hộ động vật của thành phố. Rất nhiều người chia sẻ bài viết, cảm ơn mình vì đã đưa Mưa về và chăm sóc Mưa, đưa ra những lời khuyên cho mình là nên liên lạc với ai để giúp Mưa. Đặc biệt dù đã khuya nhưng có 1 bạn còn hỏi mình đã có cát, thức ăn mèo và lồng vận chuyển chưa, nếu chưa thì bạn ấy sẽ mang ngay sang cho mình, mình nói đã chuẩn bị rồi và có lẽ sẽ nhờ bạn để mượn lồng vận chuyển sau. Có 1 số bạn sinh viên cùng khu ktx cũng xác nhận ở bài mình đăng là đã gặp Mưa mấy hôm nay quanh quẩn ở đây, các bạn ấy cho ăn nhưng ko dám mang về.
Hôm qua sau khi mình liên lạc được với trạm cứu hộ về việc tiếp nhận Mưa, mình bảo bạn gái tốt bụng kia cho mình sang mượn lồng vận chuyển thì bạn ấy đã sang tận nhà đưa mình cái lồng. Khi mình cảm ơn thì bạn ấy bảo đừng cảm ơn, ai trong hoàn cảnh này cũng làm vậy thôi, tao chỉ mong mèo nhà tao đi lạc cũng có người giúp nó như mày. Mình thấy rất xúc động khi quanh mình là 1 cộng đồng yêu thương động vật. Những lo lắng xa xôi sợ bị kiện của mình hoá ra thật vô nghĩa. Chỉ trong vỏn vẹn có 1 ngày 2 đêm mà ngoài các bình luận động viên trên bài đăng, còn có nhiều bạn nhắn tin riêng cho mình để cảm ơn mình đã chăm sóc Mưa, hỏi thăm tình hình em nó và đề nghị giúp đỡ.
Chiều hôm nay bạn mình đã cùng mình đưa Mưa về đến trạm cứu hộ động vật Jena. Trạm cứu hộ là 1 khu trang trại khá rộng, nằm trên 1 đồi cỏ, trông thật giống thiên đường. Thực sự đó là thiên đường của lòng tốt và tình yêu thương. Họ nói với mình sẽ chăm sóc Mưa chu đáo, khám chữa bệnh, quét chíp nếu có để tìm chủ cũ và nếu ko tìm được thì sẽ tìm chủ mới yêu thương Mưa.
Ảnh Mưa sạch sẽ nằm trên đệm cạnh gấu bông chính là ảnh do trạm cứu hộ mới đăng chỉ vài tiếng sau khi mình mang Mưa tới. Mọi người đặt tên em nó là Lino, khám sức khoẻ đầy đủ, làm vệ sinh sạch sẽ lại cho Mưa và đăng thông báo tìm chủ cũ. Vậy là mình có thể thực sự yên tâm, từ đây Mưa sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, không còn những ngày tháng đói khát lang thang nữa.
Trong 2 ngày qua, cảm ơn các anh chị em rất nhiều vì đã giúp mình và Mưa rất nhiều, chăm sóc Mưa khi mình đi học/làm, giúp mình liên hệ trạm cũng như đưa mình và Mưa lên trạm.
Qua câu chuyện của mèo Mưa, mình nhận thấy rõ sự khác biệt rất lớn ở Việt Nam và Đức trong quan niệm và hành động với động vật. Và mình lại càng thấy thương và khâm phục hơn những người bạn cứu hộ chó mèo của mình ở Việt Nam, vẫn đang ngày đêm bền bỉ với sức mạnh thể chất và tinh thần phi thường để cưu mang các em chó mèo. Cứu hộ chó mèo ở Đức được mọi người trân trọng, cảm ơn, động viên, gửi lời cầu chúc và hết lòng giúp đỡ cả về thông tin và vật chất. Cứu hộ chó mèo ở Việt Nam thì nhận về những câu dè bỉu của người khác rằng chó mèo thì cứu làm gì, chỉ cho vào nồi, đúng là bọn điên, chưa kể là còn bị đánh bị chửi.
Mình nghĩ có thể có người sẽ bảo, ừ thì nước người ta văn minh, ừ thì người ta giàu không phải lo gì nên thế, so làm sao được. Nhưng thực ra những người bạn cứu hộ chó mèo của mình ở Việt Nam cũng đâu có giàu, thậm chí một số còn là sinh viên. Nhưng họ sẵn sàng ăn mì gói để nhường con mèo đói khát lang thang miếng cá, nhường con chó ốm yếu miếng thịt. Những người bạn người Đức, người nước ngoài, người Việt đã giúp mình trong chuyện của Mưa đều chẳng có ai giàu. Họ không giàu về tiền bạc những lại rất giàu lòng tốt.
Mình chỉ ước 1 ngày Việt Nam cũng sẽ như Đức, chó mèo ở Việt Nam cũng được coi trọng, yêu thương như chính những người bạn của gia đình. Mình ước chó mèo nếu có đi lạc cũng sẽ được tìm về hoặc được đón nhận ở 1 gia đình mới chứ không đi lên phản thịt ngoài chợ hay nồi canh trong quán nhậu. Chó mèo là bạn, không phải thức ăn.
Nguồn: Facebook Khánh Linh
* Bài viết đã đăng trên trang Facebook cá nhân và được đăng lại trên Thời báo Việt Đức với sự đồng ý của tác giả.